Tôi may mắn được lên gường với chị đẹp Ayumi Miura.
Yuzuru Yuki, 23 tuổi, gầy gò trong chiếc tạp dề xám xịt, ngày ngày bán bánh mì kẹp thịt trước ga Shinjuku. Cuộc sống đơn điệu của chàng trai nghèo bỗng thay đổi từ khi Ayumi Miura – người phụ nữ 45 tuổi với đôi mắt buồn nhưng nụ cười ấm áp – trở thành khách quen.
Mỗi tối muộn, khi dòng người vội vã tan biến, Ayumi lại xuất hiện trong bộ váy công sở nhàu nát, gọi món “bánh mì không dưa leo” quen thuộc. Yuzuru để ý cách cô vừa ăn vừa lén xem ảnh con gái trên điện thoại, hay những lần cô ngồi thừ người trên ghế đá công viên, đôi giày cao gót mòn vẹt để lộ vết chai sạn.
Một đêm mưa bão, thấy Ayumi run rẩy vì lạnh, Yuzuru bất chấp quy tắc “khách – chủ” đã chạy ra che ô cho cô. “Trời tối thế này, chị về một mình không an toàn”, giọng anh đầy lo lắng. Khi đưa Ayumi về tận nhà, anh ngỡ ngàng thấy căn phòng trống trơn chỉ có chiếc giường đơn và bàn học của con gái cô.
Từ hôm đó, quán bánh mì của Yuzuru luôn để dành phần súp nóng miễn phí cho vị khách đặc biệt. Tình cảm của họ lớn dần như cách những mảnh đời cô đơn tìm thấy nhau – không cần lời tỏ tình hoa mỹ, chỉ cần ánh mắt hiểu nhau trong đêm đông lạnh giá.