Tên trăng hoa cặn bã chén cô bạn tri kỷ thủa thiếu thời, vui buồn bên ánh lửa bập bùng, gió mỗi lúc một mạnh lên. Đêm đã gần khuya, cũng chẳng có ai có tâm trạng đi ngủ, Tên khốn người Nhật bem đứa bạn thân hồi đại học cứ rủ rỉ, rù rì thay nhau mỗi người một chuyện, lấy câu chuyện làm quà mang về miền xuôi. Đài Trang nặn từng chữ, lấy tay quệt nước, không biết có phải là do xúc động nên nước mắt chảy ra hay là do khói bếp lèn vào: – Sáng mai, 3 giờ… em đi. Em… em… về. Các chị… ở lại… mạnh giỏi. Em có mua quà cho từng đứa rồi… ghi tên từng… đứa. Sáng… mai… các chị… đưa… cho chúng nó. Bảo là em… về quê