Con mụ trung niên gian díu cùng tên trẻ ranh đáng tuổi con nhà lợp lá lụp xụp như một vùng nông thôn nào đó. Không thể làm gì ông đành phải quay về. Bây giờ cơn ức chế trong người ông đang bùng phát như núi lửa phun trào và hai kẻ trước mặt sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ đó… Hải cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đang áp sát phía sau mình. Nó muốn xoay người lại cũng không làm được. Nhưng nó nhận ra mình vẫn có thể mở miệng. Chắc hẳn kẻ đó muốn nghe mình van xin… – Xin… Xin… đừng giết tôi… làm ơn… Tôi… Hải không biết mình phải nói gì nữa. Cuộc đời nó còn